Đây là câu chuyện làm tôi hối tiếc nhất trong cuộc đời, đến tận bây giờ vẫn còn ray rứt vì những lời chê bai người khác. Dẫu không thể xin lỗi hay quay ngược quá khứ, nhưng tôi muốn kể lại để cảnh tỉnh các bạn trẻ xin đừng giống như tôi ngày trước.
Thời bao cấp (1975-1986), tôi là giáo viên dạy cấp 2, khi đó cuộc sống gặp nhiều khó khăn, đồng lương viên chức không đủ nuôi cả gia đình 9 người nên vợ chồng tôi chuyển sang mở một quán ăn nhỏ. Tuy hoàn cảnh thiếu thốn, nhưng gia đình hòa thuận, hạnh phúc, con thơ hiểu chuyện biết phụ giúp cha mẹ, tạo động lực cho chúng tôi phấn đấu, chăm chỉ làm ăn.
Ảnh minh họa năm 1989
Nhờ vậy sau vài năm cố gắng, cuộc sống chúng tôi dần ổn định, bên cạnh nắm bắt cơ hội kinh doanh bất động sản giúp vợ chồng tôi kiếm thêm một khoản lời kha khá. Lúc này (năm 1991), chúng tôi quyết định mua căn nhà lớn ở Quận 1 rồi chuyển hẳn về đó sinh sống. Gần nhà chúng tôi, có cô Hạ một hàng xóm hiền lành tử tế, thường tham gia hoạt động thiện nguyện, giúp đỡ những người khó khăn.
Khác hoàn cảnh chúng tôi, bà H.X góa chồng thời trẻ, một mình bà phải nuôi 5 người con trai, dạy dỗ rất nghiêm khắc. Ngày nhỏ, chúng ngoan ngoãn, lễ phép nhưng không hiểu sao trưởng thành lại là “phá gia chi tử” bởi đứa nào đứa nấy cũng nghiện cờ bạc, ma túy. Vì vậy “số dư” cả đời bà dành dụm bổng tan trong phút chốc khi chúng lấy cắp tiền, vàng đem đi bán để chơi bời, hút chích. Khuyên dạy không được, bà mới dẫn chúng đến Trung Tâm Cai Nghiện, chẳng may 2 đứa tử vong trong lúc lên cơn thèm thuốc, lo sợ cho 3 người còn lại, bà dẫn chúng về nhà, tự mình chăm sóc. Do hết sạch tài sản khiến chúng tức bối mà chửi bới bà mỗi ngày, cố tình làm dữ để bà bán nhà, một phần thương con nên bà đành chấp nhận. Tiếc thay, họ đoản mệnh chỉ sống thêm một năm vì ba người con ấy đều lần lượt ra đi, khiến nỗi đau mất con của người mẹ già yếu không đủ sức chóng chọi đã ngã bệnh và không lâu sau đó bà qua đời.
Hồi gia đình bà còn sống, nhiều người trong xóm hay bàn tán về con cái bà, chê bai họ đủ kiểu. Thậm chí nghĩ xấu cho bà trong đó có tôi vì tin rằng “chắc ngày xưa bà làm gì ác nên mới gặp quả báo này”, với cả bàn luận hôn nhân của bà bằng những lời lẽ khó nghe, bây giờ nhìn lại tôi thấy thật hổ thẹn. Thời điểm đó, duy nhất chỉ cô Hạ là không bàn tán, còn khuyên chúng tôi hãy cảm thương “vì nỗi đau biến cố của bà với các cháu quá lớn”.
Chắc có lẽ do ám ảnh với có một chút lo lắng, khiến tôi hầu như ngày nào cũng nói về gia đình bà để nhắc nhở các con tôi “Tụi mày sau này đừng giống như con bà X, toàn hư đốn, suốt ngày chỉ biết hút chích, phá tiền của cha mẹ”.
Những tưởng những lời chê bai gián tiếp kia sẽ vô hại nhưng nào ngờ sau 20 năm, tôi phải gánh chịu hậu quả. Chồng tôi bỏ gia đình chạy theo nhân tình trẻ, các con tôi xa chân vào con đường nghiện ngập, cờ bạc, nợ nần, bệnh tật. Đó là quãng thời gian dài đau khổ và khủng hoảng nhất đối với tôi, chính nhờ thế tôi mới thấm hiểu câu nói “kim không đâm trúng thịt sẽ không biết đau” đến khi tự cảm nhận nỗi đau thì đã quá muộn. Giá như ngày trước tôi nhận ra sớm hơn, chắc giờ này cuộc sống tôi cũng sẽ khác.
Nhìn cô Hạ hưởng phước an nhàn bên con cháu, tôi mừng cho cô ấy vì được những người con hiếu thảo, tài giỏi. Hai người con trai của cô hiện là bác sĩ ở một bệnh viện lớn tại TP.HCM, nơi tôi đang điều trị sức khỏe.
Ảnh minh họa
Đôi khi, chỉ cần tiết kiệm một lời nói chê bai người khác trong lúc họ hoạn nạn, cũng âm thầm bồi đắp và tích lũy may mắn cho ta ở tương lai.
Độc giả © Trang Viết Việt Nam
*Nếu Quý độc giả có câu chuyện nhân văn đời thật, muốn chia sẻ đến cộng đồng. Xin vui lòng gửi bài viết về hộp thư trực tuyến của Trang Viết Việt Nam tại contact@trangviet.vn và mọi thông tin cá nhân của bạn đều được bảo mật.
Bài viết như một tiếng chuông thức tỉnh chính bản thân tôi để kịp dừng lại để giữ phúc khí cho mai sau.